Review Cart.


Checkout Summary.

Total
Items:
> Total
Amount:
+ Delivery:+ Tax:= GRAND
TOTAL:

Send Order Pay with Paypal
View Cart () items.

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

Bù Nhìn hay Búp Bê?


Mai không muốn làm Bù Nhìn của Dũng, cô bé muốn "lột xác" trở thành Búp Bê cơ...
N.3.T

Mai thò đầu ngó vào shop quần áo trên con phố quen thuộc ấy, nó nhìn quanh với vẻ mặt vui tươi hớn hở, miệng toe toét chào chị chủ cửa hàng rõ to. Thế nhưng chưa vui được bao lâu, mặt nó đã méo xệch trong khi chị chủ vẫn đon đả:
- Còn nhiều mẫu mà em! Tại lâu không thấy em nên chị lỡ bán cho người khác mất rồi.
- Dạ…Thế thôi. Em chào chị ạ!
Mai thở dài rồi bước ra, trời bên ngoài lạnh buốt, trước khi ra khỏi cửa mẹ đã quàng bao nhiêu áo ấm, nào khăn, nào mũ lên người nó nhưng lúc này nó vẫn thấy hơi lạnh và hụt hẫng. Nó tự thốt lên trong lòng: “Rút cục thì mình vẫn là Bù Nhìn”...
***
Dũng đẹp trai, cao... rất cao, học giỏi... rất giỏi, “hot”... vô cùng “hot”. Còn Mai thì bình thường đến nỗi... quá đỗi là bình thường, nó không xinh xắn, học cũng chỉ nằm ở ‘top” giữa, lại thêm cả cái biệt danh “cold girl’ lạnh lùng trong lớp nữa chứ. Thế mà nó với Dũng, trời đất xui xủi thế nào lại thành một đôi? Kể cũng kì lạ cho những ngày mới vào cấp 3 ấy...
Thầy xếp cho Mai ngồi cạnh Dũng, chỗ của Mai bao nhiêu cô bạn trong lớp ao ước còn Mai thì chẳng thấy thoải mái tí nào. Giờ ra chơi nó muốn yên tĩnh thì toàn bị phá bĩnh bởi những “hot girls” trong lớp cứ xuống đấy tán gẫu với cậu bạn ngồi cạnh; mà chả hiểu Dũng nói chuyện kiểu gì cơ, Mai đã không nghe thì thôi chứ ngồi nghe lỏm thì chỉ thấy muốn cười lăn ra. Lại có một lần thầy trả bài kiểm tra toán đầu năm (cái môn mà Mai ghét nhất quả đất!), Dũng được 10 còn Mai chỉ được có 4, nó đã buồn lắm rồi, ngại lắm rồi mà chả hiểu Dũng tự cho mình quyền gì giật lấy bài của Mai, mắng Mai trình bày hậu đậu, cẩu thả. Mai bực lắm, hôm sau nó gặp riêng xin thầy chuyển chỗ thì Dũng từ đâu bước tới lại chen vào: “Xin thầy đừng chuyển chỗ để em tiện giúp bạn ấy học ạ. Nhất định bài kiểm tra sau bạn ấy sẽ được 8 trở lên”. Thầy gật gù đồng ý còn Mai thì trừng mắt nhìn Dũng, Dũng cứ tỉnh bơ rồi còn cười toe toét như trêu ngươi con bé.
Mai bắt đầu bị bước vào chế độ rèn luyện mà nó cảm thấy như một hình thức tra tấn mới. Rõ ràng Dũng chỉ hứa với thầy giúp Mai học tập thế mà ngay cả những thói quen thường ngày của con bé, Dũng cũng tự lãnh quyền chấn chỉnh, đảo lộn tùng phèo cuộc sống của Mai. Sáng 5 giờ điện thoại đã reo í éo bắt nó dậy chạy bộ, có hôm Mai bực mình tắt máy thì Dũng đến tận nhà gọi rõ to, Mai lại phải lồm cồm bò dậy. Tra tấn xong bằng bài thể dục lại còn lên hẳn lịch sinh hoạt như bảo mẫu của Mai vậy. Nào là đến bến xe bus tới trường thì phải đợi Dũng mới được đi (vô lí – mà hầu như toàn Dũng đợi Mai thôi); sáng, trưa, tối phải ăn thế này thế nọ; nào là phải học từ mấy giờ đến mấy giờ, nào là không được đi chơi chiều thứ 2, 4, 6 để Dũng còn đến kèm cặp, vân vân và vân vân... Hic.
Kể ra chế độ ấy khủng khiếp thật nhưng cũng khiến Mai tiến bộ nhiều lắm, điểm kiểm tra của nó cứ tăng dần dần rồi ổn định hơn. Giờ bài nào mà được dưới 7 là cũng bị Dũng mắng té tát, rồi moi móc hết những bất cẩn của Mai. Năm nay đã là năm cuối cấp, Dũng càng khắt khe với Mai nhưng cũng khiến thói quen sinh hoạt của nó trở lên điều độ hơn, nó cảm thấy khỏe khoắn, có sức sống, yêu đời và yêu... Dũng hơn.
Tụi nó trở thành một đôi (đũa lệch) từ những ngày tháng “tra tấn dã man” như vậy đấy. Ở cạnh Dũng con bé thấy ấm áp nhưng nhiều khi cảm thấy tự ti, áp lực lắm. Dũng hơn Mai nhiều mà lại còn chẳng bao giờ khen con bé được một câu dù nó đã rất cố gắng, đã thế còn chê nó là Bù Nhìn xấu xí nữa chứ. Người ta bảo khi có tình cảm thì thấy đối phương là đẹp nhất cơ mà? Mai thấy Dũng đẹp thật nhưng sao Dũng lại thấy Mai xấu xí cơ chứ? Hơn nữa trong sách lịch sử chẳng nói những ông vua bù nhìn là những ông vua không có giá trị quyền lực sao? Chẳng lẽ Mai ngốc nghếch, vô dụng sao?
***
... Trời đông rõ là lạnh! Đầu mùa mẹ đã mua cho Mai kha khá áo rét nhưng không được style cho lắm, nhà con bé không giàu có gì nên đồ của nó cũng rất bình thường. Hay vì thế mà Dũng chê nó là Bù Nhìn nhỉ? Nó muốn có chiếc áo măng-tô ấm áp giống của cô bạn Trang cùng lớp, chiếc áo khoác dài đến đầu gối trông xinh xắn lắm, mặc vào trông Trang hệt như một nàng búp bê đáng yêu, Trang có tình cảm với Dũng... Nó biết và nó cũng sợ Dũng sẽ thích Búp Bê mà không thích Bù Nhìn nữa.
-  Nhìn Trang mặc áo ấy xinh thật Dũng nhỉ?
Mai buột miệng hỏi Dũng một câu có vẻ ngớ ngẩn khi 2 đứa đang trên đường về. Dũng tỉnh queo.
-  Ừ! Xinh như Búp Bê ấy, đâu giống Bù Nhìn như cậu.
-  Này! - Mai gắt - Thế cậu là gì mà lại thích thân với Bù Nhìn hả? Sao không thân với Búp Bê đi?
-   Ơ! Thế cậu không biết tớ là một Ruộng Ngô xanh tốt, rất cần Bù Nhìn bảo vệ để thoát khỏi sự nhăm nhe của các cô bạn xinh đẹp hả? Búp Bê vốn xinh đẹp nên không thể giúp tớ được điều này.
-    Hứ! Đồ đểu! Đồ kiêu ngạo, cô bạn xinh đẹp nào thèm cậu cơ chứ, chỉ có tớ thương cậu bơ vơ nên mới chơi với cậu thôi. Mà tớ sẽ không làm Bù Nhìn nữa đâu, tớ sẽ làm Búp Bê cho cậu xem!
***      
Lời thách thức ấy được đặt ra cách đây đúng 3 tuần, hôm sau Mai đi tìm ở khắp các shop chiếc áo măng-tô đẹp như Búp Bê; và ở cửa hàng này, nó dán mắt vào chiếc áo trắng đang khoác trên mình manơcanh, chiếc áo thậm chí còn đẹp hơn cả của Trang nữa. Con bé quyết tâm mua cho bằng được nhưng lại quá đắt so với những gì nó có, tới tận 700K. Vòi vĩnh mãi mẹ mới “trợ cấp” 200K cộng với số tiền tiết kiệm được thì nó vẫn thiếu 300K nữa. May mắn, Mai tìm được việc gia sư cho một thằng nhóc lớp 6 môn tiếng Anh, ước chừng chỉ cần làm việc chăm chỉ 2 tuần là sẽ đủ tiền để... trở thành Búp Bê...
Mai đã lỡ mấy buổi hẹn đi chơi và lên thư viện đọc sách cùng Dũng để giấu cậu bạn đi dạy thêm, số tiền kiếm được ngày càng khá hơn. Mai hay đi qua cửa hàng, ngắm chiếc áo đẹp đẽ và yên tâm khi thấy cô nàng manơcanh vẫn mặc nó. Dự liệu đủ số tiền, trước đó một tuần Mai đã dặn kĩ chị chủ shop: “Chị đừng bán cho ai chị nhé, nhất định em sẽ mua chiếc áo đó!”.
...
Chiều thứ hai hôm nay, như thường lệ thì Mai sẽ phải ở nhà đợi Dũng đến để cùng học bài, nhưng con bé đã tự phá luật do “bảo mẫu” đề ra. Nó hí hửng khi gom đủ 700k đến cửa hàng mua chiếc áo mơ ước, không quên tắt điện thoại sợ bảo mẫu lại mắng là vô ý thức. Nhưng cuối cùng chiếc áo đẹp đẽ ấy cũng đã có người mua mất rồi, rút cục Mai vẫn chỉ là Bù Nhìn.
***
5.00 PM.
Mai đã đạp khá lâu, nó dựng xe và đứng ngắm nhìn, gió từ sông thổi vào lạnh buốt cả tâm hồn nó. Chỉ là một cái áo thôi mà sao nó thấy buồn rười rượi. Bãi nổi dưới chân cầu Long Biên là cả một cánh đồng ngô xanh mướt và hiện lên khung cảnh đẹp đẽ ấy là những con bù nhìn xấu xí. Chán quá! Tại sao Bù Nhìn lại lôi thôi, xấu tệ như thế cơ chứ? Mai nghĩ một lúc rồi mở điện thoại, 23 cuộc gọi nhỡ từ “Ruộng Ngô”.
- Sao lại tắt máy? Ai cho cậu đi lung tung mà không có tớ hả?
Tiếng của Dũng quát lên đáng sợ qua điện thoại.
Mai nghe tiếng quát mà nước mắt của nó cứ trào ra, không ngăn đươc.
 - Tớ... tớ xin lỗi... tớ đã cố gắng... Nhưng tớ vẫn mãi chỉ là Bù Nhìn, tớ vẫn không thể trở thành Búp Bê.
- Đồ hâm! Tớ cần cậu ở bên tớ chứ có cần cậu biến thành Búp Bê gì đâu hả? Giờ cậu đang ở đâu?
- Nơi rất nhiều Bù Nhìn giống tớ... - Con bé vừa nói vừa nấc lên.
Dũng đạp xe thật nhanh, mặc kệ cho gió đông vô tình táp vào mặt lạnh buốt. Cầu Long Biên hiện lên trong buổi chiều thật đẹp, đẹp hơn khi Dũng biết có cô bạn Bù Nhìn đang đứng trên đó nhìn xuống dưới những bãi ngô xanh mởn có những chú bù nhìn và thẩn thơ.
- Đồ Bù Nhìn ngốc nghếch!
- Này! Đừng có gọi tớ là thế nữa! Tớ ghét! - Mai gắt lên, vừa nói vừa gạt nước mắt.
Dũng lại tiếp tục làm cho Mai thấy bực hơn.
- Ghét thì đã sao cơ chứ! Cậu vốn là Bù Nhìn mà... Sao trời lạnh thế nhỉ, lạnh quá.
Dũng tảng lờ nhanh quá, cậu bạn xoa hai tay vào nhau có vẻ lạnh lắm. Mai luống cuống không biết làm thế nào, tháo găng tay ủ lấy bàn tay Dũng. Bất ngờ Dũng ôm lấy Mai thật chặt, chặt lắm, con bé bỗng thấy ấm áp vô cùng...
- Bù Nhìn ngốc xít của tớ! Thực ra tớ chỉ là một bác nông dân bình thường thôi, còn những gì tớ dành cho cậu mới là ruộng ngô xanh tốt dưới kia. Bác nông dân cần Bù Nhìn giúp bảo vệ tình cảm và thành quả mà bác ấy đã gây dựng. Một con Búp Bê xinh đẹp không thể giúp bác nông dân làm được điều đó, cậu hiểu chưa?...
Kênh 14

Chạm tới một... hoàng tử


Thích một người là một chuyện, nhưng liệu có đủ can đảm để chạm tới người đó không lại là chuyện khác...

Fujine Lanna

Tôi gặp Ken lần đầu tiên vào một chiều tháng Tư. Những ngày tháng Tư rất nhiều buồn chán cho tới khi tôi gặp cậu ấy: việc học hành liên miên với khối lượng bài tập khổng lồ, vài điểm số không được như mong đợi, chiếc laptop hỏng cả tháng trời chưa được sửa, và những mâu thuẫn nhỏ nhặt với cô bạn cùng phòng. Ban ngày đi học, tối trở về nhà nghe vài bài hát trên radio rồi lại lao vào hoàn thành đống bài tập. Ít chat chit và chẳng mấy khi nhắn tin với bạn bè. Thứ bảy, Chủ Nhật đi làm thêm hoặc đi xem phim một mình. Cuộc sống của tôi buồn tẻ.
Ken là một chàng trai cao lớn, hay khoác balo và mặc những chiếc sơ mi kẻ caro và quần jeans màu tối đơn giản. Một lần tình cờ  nhìn thấy cậu ấy đi trong trường, và bỗng nhiên, tôi bị thu hút. Thế là tôi đi theo Ken. Nói thật là tôi thích ngắm nhìn cậu ấy  từ phía sau. Cậu ấy luôn mang bên mình vẻ mạnh mẽ và thản nhiên cuốn hút.
Vì không biết tên nên tôi gọi cậu ấy là Ken. Tôi bắt đầu lang thang sau giờ học và thỉnh thoảng gặp Ken. Trong đám đông tràn ra, tôi luôn nhận ra ngay cậu ấy. Gương mặt bình thản và luôn bước những bước dài chậm rãi. Không biết là Ken có nhận ra rằng cậu ấy nổi bật như thế nào dù đi một mình hay bước giữa đám đông, hoặc ít nhất là đối với tôi, mỗi khi xuất hiện cậu ấy hệt như một ngôi sao băng vụt sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm mù mịt. Mỗi lần như vậy, tôi lại đi theo Ken cho tới khi cậu ấy lấy xe và phóng vụt qua ngay trước mắt. Điều kì lạ là tôi cảm giác được thời điểm nào tôi sắp gặp Ken. Một lần ngồi trong lớp Giải Tích, tôi chợt thấy xao lãng đột ngột. Không thể tập trung vào bài Giải tích lằng nhằng, tôi chống cằm nhìn ra ngoài. Đột nhiên bắt gặp một chiếc áo kẻ caro vụt qua và khuất sau bức tường xuống cầu thang. Tôi chạy ra khỏi lớp và chạy theo màu áo caro xuống 4 tầng cầu thang. Đúng là cậu ấy. Có một vài lần khác, khi tôi đi theo, Ken chợt quay lại. Bắt gặp ánh mắt cậu ấy, tôi cực kì lúng túng, và thường che giấu sự lúng túng bằng những hành động vụng về buồn cười.
Tôi bắt đầu có những mối quan tâm khác ngoài việc hoàn thành đống bài tập mỗi ngày. Tôi nghĩ nhiều về Ken, muốn biết tên thật của Ken, muốn biết cậu ấy bao nhiêu tuổi và học khoa nào. Tôi muốn biết nhiều thứ nữa. Giống như một cuốn truyện trinh thám không thể chỉ đọc đoạn đầu mà không khỏi tò mò. Phải chăng chàng hoàng tử của tôi đã thật sự xuất hiện? Việc chờ đợi những lần  gặp cậu ấy trở thành niềm vui đơn giản và khiến sự buồn tẻ trong tôi dần tan biến.
***
Sau khoảng thời gian tiết kiệm mọi khoản chi lặt vặt, tôi đủ tiền mang laptop đi sửa. Chiếc laptop chạy ngon lành khiến tôi bớt bực bội nhiều vì những ngày mệt mỏi phải ra quán net hoàn thành mấy bài trình chiếu. Tôi vào nick, vài tin nhắn offline rủ họp lớp của đám bạn cũ xổ ra. Hòm thư có vài thư mới. Hầu hết là thư rác. Có một thư từ An, cô bạn ngồi cạnh hồi cấp 3, nhờ tôi dịch hộ một đoạn văn sang Tiếng Anh. Tôi vội gõ thư trả lời. Ở cuối email cô bạn gửi kèm một đường link, bảo rằng cực kì thú vị. Bình thường thì tôi không bao giờ vào mấy cái link vớ vẩn kiểu này, nhưng tự nhiên hôm nay chữ “cực kì” của An lại khiến tôi có hứng thú. Tôi mở đường link. Trên màn hình là một cái tittle khá hấp dẫn và… nhảm nhí: “Bạn có muốn biết tên tình yêu tương lai của mình?”. Tôi kéo chuột xuống dưới, một bảng chữ cái, dấu và chữ số được viết thành hình tròn. Ở giữa là một viên xúc xắc hình thù kì quái đang xoay tròn. Tôi điền tên và ngày sinh phía dưới theo yêu cầu. Ở phần “ hãy viết những câu hỏi về tình yêu của bạn vào đây”,  tôi cười phì, gõ: “Người tôi đang thích tên là gì?’’ và ấn Enter. Đột nhiên cái xúc xắc kì dị nhảy loạn lên ở giữa hình tròn vài lượt. Rồi nó bắt đầu di chuyển đến các chữ cái. Đầu tiên là chữ “D”. Nó dừng lại một lúc rồi lại di chuyển. Tiếp theo là “ U”. Tôi viết từng chữ cái lên giấy. Kết thúc, các chữ cái và dấu  ghép thành “Dũng”. Đến câu hỏi thứ hai, tôi gõ: “Chồng tương lai của tôi tên là gì?” rồi cười sặc sụa. Cái chương trình quái quỷ này biết nhiều thứ thế sao? Cái xúc xắc lại nhảy loạn lên rồi bắt đầu di chuyển. Những chữ cái lần lượt hiện ra. Cuối cùng, không hiểu sao tôi lại có thêm một chữ “Dũng” nữa. Tôi tắt trang web, tắt máy, lên giường đi ngủ. Đúng là quá sức nhảm nhí.
***
Nhiều tuần  trôi qua, tôi vẫn dõi theo Ken. Nói đúng hơn là tôi đi theo Ken mỗi lúc gặp được cậu ấy. Tôi phát hiện ra cậu ấy thường mặc áo kẻ caro màu xanh thẫm và có một vài chiếc sơ mi  trắng kẻ sọc cũng màu xanh nốt. Có lẽ Ken thích uống Coke vì cậu ấy hay mua Coke từ máy bán nước tự động trong trường. Ken thỉnh thoảng đứng trò chuyện với bạn bè, thỉnh thoảng đứng nghe điện thoại và cười, nhưng phần lớn là đi một mình. Một chàng trai hoàn hảo như vậy hẳn là đã có bạn gái rồi, tôi luôn nghĩ như vậy và chưa bao giờ có ý định tiến tới làm quen với Ken, dù rất muốn. Ai cũng hiểu một cô gái với vẻ ngoài quá mờ nhạt, nói chuyện ngập ngừng và thiếu tự tin chắc chắn sẽ thất bại ngay lập tức.
Trong những giờ Triết nhàm chán, tôi thường vẽ la liệt vào vở hình Ken ở nhiều góc nhìn. Những chiếc sơ mi kẻ caro được vẽ tỉ mỉ. Tôi chụp lại tất cả vào điện thoại, thỉnh thoảng mở ra ngắm. Một lần, một cô bạn cùng lớp Triết tình cờ mở điện thoại của tôi ra xem, và nhìn rất lâu một bức vẽ gương mặt của Ken.
- Đây là ai vậy? - Cô bạn hỏi.
- Tớ không biết. - Tôi cười, thành thật.
- Cậu vẽ nhiều về một người lạ mặt vậy sao? - Cô bạn cũng cười, giọng châm biếm.
Sau vài câu hỏi, tự nhiên tôi lại kể hết về Ken cho cô ấy nghe, về dáng vẻ của Ken, những ấn tượng của tôi, về những lần tôi gặp Ken như thế nào, cả việc tôi hay đi theo Ken và lảng tránh cái nhìn của cậu ấy ra sao... Tôi cũng nói mình chẳng biết gì về cậu ấy cả. Thậm chí là cái tên. Cô bạn lắng nghe rất chăm chú.
- Như vậy là…cậu thích Ken thật rồi, phải không?
- Không… tớ… không biết nữa , có thể… chỉ là tớ… - Tôi lúng túng vì câu nhận xét bất chợt.
- Cậu muốn biết nhiều về Ken phải không?
- À… uhm…có lẽ thế…
- Thế này - cô bạn nhìn tôi đầy tự tin - qua lời miêu tả chi tiết và hình vẽ minh họa của cậu, tớ đi đến một kết luận về Ken. Đó là… hì, cậu thật may mắn đấy, vì tớ chính là… nói một cách đơn giản là… bạn cùng lớp của Ken.
Tôi trợn tròn mắt:
- Cái gì cơ?
Cô bạn cười tinh nghịch, búng tay:
- Nghe cho kĩ nhé: chàng hoàng tử mà cậu gọi là Ken tên thật là Dũng, tên đầy đủ là Nguyễn Ngọc Dũng, sinh năm 1991, học Công Nghệ Thông Tin …
 - Khoan đã… Tôi hoảng hồn - Cậu vừa nói gì cơ? Cậu ấy tên là…                                                    
***
 “I see your face in a crowded place. And I don’t know what to do. Cause I’ll never be with you”. Bài “You’re beautiful” của James đã được repeat đến lần thứ 5. Tôi ngồi trên lan can, nhìn xuống đường. Điều trùng hợp kì lạ từ trò chơi An gửi hôm nọ khiến tôi ngạc nhiên thực sự. Liệu điều lạ lùng đó có thể xảy ra? Tôi tự cười mình. Uhm, có thể là tôi đang thích Ken, nhưng việc chồng tương lai của tôi cũng là Ken thì thật là… Tôi thậm chí còn không dám ra bắt chuyện với cậu ấy dù chỉ một lần .
Biết tên thật của Ken, tôi vào forum của khoa Tin và thấy một vài bức ảnh Ken chụp cùng với lớp. Tôi lục tung tất cả các topic chỉ để đọc được vài dòng Ken viết hoặc ai đó viết về Ken. Tôi lưu tất cả vào máy. Nhưng những gì tôi biết cũng không nhiều. Ken cao 1m75, đi xe máy biển số 30K3-0631, thích MU, thích chơi Dota, là tiền vệ của đội bóng đá lớp, bạn thân ở lớp tên là Sơn…  Từ sau hôm đó, mỗi lần gặp Ken, tôi thấy căng thẳng hơn nhiều. Tôi thực sự thấy tim mình đập mạnh hơn. Thật buồn cười vì tôi bắt đầu hi vọng điều gì đó mơ hồ. Không hiểu có phải vì trò chơi đó hay không mà càng ngày, tôi càng muốn chạm tới Ken thực sự, chứ không phải chỉ đứng từ xa nhìn cậu ấy. Điều đó ngày càng lớn lên trong tôi. Nhưng để làm được thì thật  khó khăn. Vì tôi không hợp với Ken, ít ra là về vẻ bề ngoài. Một chàng hoàng tử lịch lãm và tự tin không thể thích một cô nhóc tầm thường, thậm chí hơi luộm thuộm và vụng về. Có đôi lần sau đó tôi định chạy tới trước mặt Ken và làm một điều gì đó. Tôi đã nghĩ đến nhiều phương án khác nhau. Kiểu quen thuộc như là đánh rơi tập sách trước mặt cậu ấy, hay chạy xộc tới rồi giả vờ nhầm người, hay hỏi đường… Nhưng tất cả đều thật tầm thường và có phần lố bịch. Cũng có thể chỉ đơn giản là tiến đến và nói “Xin chào, cậu là Dũng phải không, tớ là…” Nếu cậu ấy hào hứng, chúng tôi sẽ là bạn, còn nếu không, tôi nên quên mọi chuyện đi. Nhưng dù cậu ấy và tôi đã trở thành bạn và cậu ấy đã có bạn gái, thì tôi cũng chẳng còn cơ hội nào.Tôi sợ phải kết thúc. Tôi sợ phải chấm dứt việc nghĩ về Ken. Tất cả những gì tôi thấy là sự bế tắc. Không thể thôi nghĩ về Ken, cũng không thể làm gì để cậu ấy để ý đến mình. Dù có gặp cậu ấy, thì tôi vẫn cứ để cậu ấy bước qua tôi, bình thản như thế.
***
Chiều Thứ Bảy, tôi nhận được điện thoại của An. Vì sắp thi nên An nhờ tôi qua giảng giúp mấy bài toán cao cấp. Khi tôi bắt xe bus xuống Ngân Hàng, cô bạn đã đứng đợi sẵn, cười tươi:
- Hì, biết là dạo này cậu bận, nhưng may mà cậu đi làm thêm gần đây nên tớ mới nhờ. Giúp tớ tí, sắp thi rồi mà học chẳng hiểu gì hết luôn.
- Hôm nay tớ được nghỉ làm, xuống đây chơi với cậu thôi.
- Thật không? Thế thì ở chỗ tớ mai hãy về. Lâu lắm không gặp nhau còn gì.
Tôi cười, gật đầu ngay. Buổi tối, sau khi học xong, chúng tôi cùng nằm nghe nhạc. Cô bạn vẫn thích mấy bài rock ầm ĩ. Còn tôi chỉ nghe được vài bài của Avril. Nghe chán, An đề nghị:
- Xem phim không, bạn tớ mới cop cho mấy bộ phim đấy.
- Ừ, có phim nào tình cảm lãng mạn thì mở đi.
An mở một bộ phim gì đó mà tôi không để ý tên. Hai đứa lặng im, chăm chú. Bộ phim kể về hai người bạn chơi với nhau từ thuở bé. Hai người có với nhau rất nhiều kỉ niệm. Một lần hồi còn bé chỉ để có đủ tiền mua tặng cô gái một vé xem buổi hòa nhạc mà cô ao ước chàng trai đã nhận bao nhiêu việc làm thêm đến kiệt sức. Có lần chàng trai chạy bộ giữa trời mưa tầm tã để tới kịp buổi kịch mà cô gái tham gia … Chàng trai luôn quan tâm và lặng lẽ bảo vệ cô gái. Có những điều nhỏ bé nhưng ý nghĩa mà cô gái không bao giờ biết được. Khi lớn lên anh nhận ra rằng mình đã yêu cô bạn thân sâu sắc. Nhưng rồi vì công việc, họ ngày càng xa nhau. Anh cất giữ những tấm ảnh của cô, những đoạn băng ghi âm lời cô nói, cả những kỉ vật. Chàng trai tự nhủ một ngày nào đó sẽ gặp và nói tất cả tình cảm với cô gái. Nhưng điều gì đó cứ cản trở anh từ sâu thẳm. Anh chỉ biết gửi những tình cảm của mình vào những bản nhạc anh viết mỗi đêm. Những bản nhạc cứ dày lên từng ngày và khiến anh trở thành một trong những nhạc công được yêu thích nhất nơi anh làm việc. Khi có ai đó hỏi anh về cảm xúc của những bản nhạc, anh chỉ cười nhẹ và giải thích đơn giản. Rồi bỗng một ngày anh nhận được lời mời chơi nhạc cho một lễ đính hôn. Anh tới đó, mặc vest đen, đi giày đen, thắt cà vạt, và bỗng giật mình nhận ra rằng mình là người được mời đến để đánh đàn cho lễ đính hôn của chính người mà mình yêu. Cô gái đứng đó, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, và gương mặt xinh đẹp hơn bao giờ hết. Cô nhận ra anh, và nhìn anh nở nụ cười. Chàng trai bỗng thấy như cả thế giới như sụp đổ trước mắt. Mọi sắc màu xung quanh anh như sẫm lại. Anh tiến đến bên cô gái, họ nói với nhau vài câu rồi cô gái phải rời đi. Trong giây phút đó, anh biết rằng mình sắp mất tất cả. Anh biết mình phải làm gì đó.  Cánh tay anh đưa ra, đột ngột níu giữ. Anh đã nói rất nhiều những điều từ lâu cất giứ trong lòng. Anh nói rằng những bản nhạc anh viết, tất cả chỉ dành riêng cho cô mà thôi . Và cả tâm hồn anh nữa. Anh nói rằng anh đã yêu cô, yêu từ rất lâu rồi. Cô gái bàng hoàng ngạc nhiên, rồi bỗng nhiên òa khóc…
Màn hình bất chợt bị thoát. Tôi quay sang An, bắt gặp một đôi mắt ngấn nước.
- Cậu sao vậy?
- Thôi, lúc khác xem tiếp. Phim buồn quá, nó làm tớ nhớ lại vài chuyện cũ.
- Chuyện gì thế?
An lặng im.
- Nhưng tớ muốn xem kết thúc bây giờ.
- Kết thúc thế nào đâu có  quan trọng, phải không? Quan trọng là chàng trai đã đủ can đảm níu giữ cô gái  trong phút cuối. Sự thật là cô gái cũng rất yêu chàng trai. Nhưng chẳng ai bày tỏ với ai. Vì họ không nắm lấy cơ hội, nên hạnh phúc đã vụt qua lúc nào không biết. Tớ cũng đã từng như thế, và điều đó làm tớ hối hận rất nhiều.
 Tôi nhìn An. Hai đứa lại lặng im một lúc lâu.
- Sao nhìn tớ vậy? Câu hỏi của An phá vỡ im lặng.
- An này, mình có thể sẽ rất hối hận vì đã không can đảm chạm tới một ai đó sao?
- Đương nhiên rồi.
Có điều gì đó chợt xao động trong tôi.
- À … cho tớ hỏi… cái đường link hôm nọ cậu gửi cho tớ ấy … cái trò chơi đó…

Những ngày sau đó, tôi suy nghĩ rất nhiều về bộ phim. Tôi lờ mờ hiểu ra rằng, sự can đảm lúc nào cũng cần thiết, kể cả trong tình yêu. Lời yêu thương cần phải được nói ra, dù khó khăn và kết quả như thế nào đi chăng nữa.
Một buổi chiều, tôi lên thư viện tìm cuốn từ điển tiếng Anh chuyên ngành. Gần mùa thi, thư viện đông nghẹt. Phải đợi khá lâu mới mượn được sách. Tôi đi khắp phòng đọc, cố tìm một chỗ ngồi còn trống. Cuối cùng, chỉ ở góc trong cùng, nơi thiếu ánh sáng và bụi bặm nhất là còn trống. Tôi lôi đống tài liệu ra và bắt đầu vật lộn với đống từ mới. Được khoảng một tiếng, mắt tôi bắt đầu mỏi kinh khủng và díp cả lại. Tôi nằm gục luôn xuống bàn. Chẳng biết tôi đã ngủ bao lâu cho tới khi tiếng chuông ra chơi từ dãy nhà bên cạnh thư viện vang lên khiến tôi giật nảy mình. Tôi nhổm dậy, lấy tay cào lại mớ tóc rối bù. Chết tiệt! Tôi lẩm bẩm, quay sang trái định lấy cái kính.
- Á!
Suýt nữa tôi đã hét lên một tiếng rõ to. Cái gì thế này? Chính là Ken. Là Ken đang ngồi ngay bên trái tôi. Là Ken chứ không phải ai khác. Ken đang nhìn tôi chăm chú.
- Ơ… xin lỗi, xin lỗi đã làm phiền cậu! - Tôi  lắp bắp, cảm thấy tim mình đập loạn xạ.
 - Không sao đâu. Ken cười. Mà… hình như…à… trông cậu quen lắm.
 Tôi giật nảy người .Rồi Ken lại chăm chú vào cuốn sách. Từ lúc đó trở đi, tôi không thể tra thêm được một từ nào khác. Tôi để cuốn từ điển dày cộp vào sát mặt mình để che đi gương mặt đang bắt đầu nóng bừng. Thỉnh thoảng tôi lại liếc trộm Ken. Tôi vẫn không thể tin được là cậu ấy chỉ cách tôi có vài centimet. Gương mặt của Ken chưa bao giờ lại ở gần đến thế. Tôi tự hỏi sao lúc nào trông cậu ấy cũng… lịch lãm thế nhỉ. Và dường như tôi cứ ngồi ngắm (trộm) Ken như thế suốt cả buổi.
  11h, thư viện sắp đóng cửa, mọi người lục đục đi về. Ken đứng dậy, bỏ sách vở vào balo và đi ra. Tôi ngẩng lên. Ken đã rời đi thật rồi. Trong phút chốc, tôi chợt cảm thấy mình sắp vụt mất điều gì quan trọng lắm. Cảm giác mạnh mẽ chưa từng có. Chợt câu nói của An hôm nọ lại vang lên trong đầu tôi, rõ ràng: “Vì họ không nắm lấy cơ hội, nên hạnh phúc đã vụt qua lúc nào không biết…cơ hội… cơ hội…cơ hội…” Và chẳng suy nghĩ gì nữa tôi chạy nhanh theo chiếc áo kẻ caro xanh thẫm, gọi to:
 - Dũng!                                                  
***
P/S: Sau khi chàng trai nói tất cả với cô gái trong lễ đính hôn, cô gái òa khóc và nói: "Tại sao anh lại không nói điều này sớm hơn? Em đã từng mong ước điều này biết bao nhiêu,  anh biết không? Nhưng bây giờ thì đã quá muộn rồi…” Chàng trai hoàn toàn sửng sốt. Chợt anh nhìn sâu vào mắt người anh yêu: “Không, chưa muộn đâu em. Bây giờ vẫn còn kịp để chúng ta  bắt đầu”. Rồi đột ngột, anh bế cô gái trên tay, chạy xuyên qua tất cả đám đông, thật nhanh rời khỏi lễ đính hôn. Và họ thực sự đã đến với nhau từ giây phút ấy...

              Kênh 14